Written by Tương giao với đời

Tai quái

Một thanh củi khô chia năm bảy
Một cành củi cháy một phần ba
Người cụt tay nuôi kẻ cụt hướng
Còng lưng gồng gánh những bê tha
Ai có tuổi tự đi mà lớn
Hà cớ gì kẹp củi lằn dây
Khắp khuỷu tay hằn chấm máu đỏ
Đôi mắt này không để trực trông.

Mình cơ bản là hiền, những lúc tai quái thường là với thơ văn và chữ nghĩa (ví thử như đoạn thơ thất ngôn bát cú fa-ke như trên). Bao nhiêu cơn giận hờn cứ giãi bày ra giấy, nhờ nhật ký lưu giúp. Có những buổi ngồi nghe thuyết trình mà giận người nói quá xong ghì nét bút rách cả vở. Có những khi bất lực với người khác thì cũng sinh ra cảm giác giận và trở nên cực kỳ tai quái. Những lúc như thế thì cứ giữ cho bản thân 200% sự tỉnh thức, quan sát cơn giận, suy xét rất rất rất lâu trước khi tiếp tục giao tiếp. Nhờ vậy mà không có đổ vỡ nào xảy ra.

Tuy vậy, nếu có đổ vỡ xảy ra thì mình cũng chấp nhận ấy là sự vận hành của Pháp. Cách đây mấy tháng mình có quyết định nói lời tai quái với một người, tại khi mình nói lời dịu dàng mãi với họ thì họ cũng chẳng hiểu được vấn đề. Vậy nên mình quyết định chơi lớn, làm một đòn chí mạng, giống như một công án thiền vậy. Lấy cái “roi mây” mà quật cho “sưng phồng bàn tay lên”. Nhưng kỳ lạ quá, bàn tay họ không phồng, không rộp, không xi nhê gì. Như thế thì còn tương giao gì nữa đâu. Mình rời đi thôi.

Click to rate this post!
[Total: 0 Average: 0]