Written by Tương giao với đời

Gió

Suốt cả những tháng ngày lớn lên trên mảnh đất này, mình chưa bao giờ thấy quanh nhà mình lại có nhiều gió tới vậy. Hoặc độ này thời tiết thay đổi nên cuộc đời trở nên hào phóng cùng những đọn gió hay sao?

Gió thổi phù phù qua rặng xoan sau nhà, như thế ta vọt tay lái từ 40km/h lên 80km/h dọc theo những con đường ngoằn ngoèo lên thác Hoà Phú Thành.

Gió đập ùm ùm vào những cánh cửa gỗ, cứ vài phút lại nghe tiếng cửa đập vào tường rồi đập ụp qua cánh cửa còn lại, nghe như tiếng xập xình của một chuyến tàu hoả xuyên màn đêm xuyên cánh rừng Trường Sơn. 

Gió rít lên từng hồi ở đầu hiên nhà, len lỏi qua những bức tường trong hẻm nhỏ ngăn cách những ngôi nhà, như thể một người hút thuốc lào rít lên khoan khoái hoà vào cơn say mơ màng. 

Gió luồn qua ô cửa thông gió, cánh màn bay vảng vất, tóc tung bay, gương mặt được hong khô, gió cùng chăn ôm ấp mình những giấc ngủ trưa. 

Gió ríu rít trên những tổ chim chào mào, không có buổi sáng nào không nghe thấy tiếng chim hót véo von trên những cành bưởi vắt sang bức tường thấp và trên hàng dây điện thấp lè tè. 

Gió hú bần bật trên những cánh đồng ngô, đổ liêu xiêu ô doa nước tưới trên những hàng rau muống mới trồng, vùi sâu dưới những tảng đất thịt cứng đờ, rắn chắc. 

Gió – một cánh tay nối dài những niềm yêu, dịu dàng thì thầm, một chút buồn cười, không còn buồn, không còn vấn vương, không ngờ lại bắt gặp những rung rinh của tuổi 14 ở đây và bây giờ. 

Quềnh.

Click to rate this post!
[Total: 0 Average: 0]