Tôi đã có một trái tim méo mó
một trái tim không buông bỏ những tính toán thiệt hơn
một trái tim hoạnh hoẹ rằng: Ai người viết báo?
một trái tim bực bội cả những nhúm tóc lôm côm.
Trái tim này ngậm ngùi ôm vị đắng
vì cứ luẩn quẩn những trách móc ưu tư
vì cứ vương vào những thường niệm xưa cũ
đã biết sai, mà cái khổ vẫn lù lù.
Rồi một ngày
sau những đêm dài lắng thở
trái tim nhận ra tôi chẳng phải tôi đâu
nên trái tim chẳng còn lẽ gì mà giận nữa.
Ôi một trái tim đang tròn đầy
trái tim đã biết đợi chờ mà chẳng mong ngóng
trái tim đã biết lắng nghe những lời hoài vọng
rồi hạnh phúc tự thân nảy nở trong lòng.
Ngẫu hứng kể một chuyện thơ sau khi buông bỏ được cái tham của mình với bài báo.
Lành thay!
[…] thông qua mình để đến với bạn đọc mà thôi. Sau lần đó, mình đã viết một bài thơ để sám […]