Con gà cục tác lá chanh
Nhọc nhằn khôn lớn cũng thành ba mươi
Chí tâm học ra con người
Mà sao lắm lúc đười ươi không bằng
Học hành nhiều lúc cũng thăng
Tới khi kiệt sức nằm đặng không yên
Ra ngoài gần gũi thiên nhiên
Đầu óc vẫn chạy liên miên không dừng
Một ngày cơ thể báo “Ngừng!”
Thành ra lơ lửng lưng chừng vách non
Thả tay, cái xác chẳng còn
Vận may nâng đỡ, đón đường quý nhân
Quý nhân không chỉ một lần
Cứ khi bế tắc nàng bân tới tìm
Mặc dù nàng vẫn lim dim
Chờ thêm chút đỉnh, nàng ghim cung đường
Đi qua mấy xóm mấy phường
Tới nơi trú ẩn vui dường nắng xuân
Mười năm đúng nhiều gian truân
“Bình tĩnh” – con xin đầu quân cho Ngài
Nếu được xin mang thêm vài
Người thân, người bạn, nài thêm anh chồng
Một bầy lũ lượt ngóng trông
Chừng nào hết mộng, và không hão huyền
Được sống là đã có duyên
Thuyền quyên không dám, luyên thuyên xin (tạm) dừng.
Hihi!
Mà sao lắm lúc đười ươi không bằng

Click to rate this post!
[Total: 0 Average: 0]